Câu hỏi của con đã lật mở một sự thật đau lòng

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một bộ phim lại có thể thay đổi cách tôi nhìn nhận chính cuộc sống của mình.

Ban đầu, "Sex Education" đối với tôi chỉ là một series giải trí đơn thuần. Nhưng càng xem, tôi càng nhận ra nó như tấm gương phản chiếu những góc khuất trong mối quan hệ giữa tôi và con gái.

Đến lần thứ 5 xem lại, tôi không mong đợi sẽ học thêm được điều gì mới. Thế nhưng, khi Maeve – cô gái mạnh mẽ nhưng cô độc – hoài nghi về ý nghĩa của một mái nhà.

Tôi chợt nhớ đến câu hỏi của An - con gái mình về câu hỏi mà tôi đã vô tình lướt qua giữa bộn bề cuộc sống rằng: "Đây thực sự là nhà sao, mẹ?".

3-7-17404597003401973132637-1740472473805-17404724739281896197036.jpg

Khoảnh khắc ấy như một nhát dao cứa vào tim tôi, buộc tôi phải dừng lại và tự hỏi: Từ bao giờ đứa con gái bé nhỏ của tôi lại cảm thấy xa lạ trong chính ngôi nhà của mình?

Với tôi, nhà luôn là nơi để trở về, là chốn bình yên sau những mỏi mệt. Nhưng có lẽ, với con, nó đã dần mất đi ý nghĩa ấy.

Và rồi tôi chợt nhận ra, câu hỏi kia không phải một lời trách móc, mà là tiếng kêu cứu thầm lặng, một tín hiệu yếu ớt mà bấy lâu nay tôi vô tình bỏ lỡ.

Hành trình tìm lại ý nghĩa về ngôi nhà

Tôi bắt đầu nhớ lại những tháng ngày đã qua. Mải mê với công việc, tôi lao vào guồng quay cơm áo gạo tiền, nghĩ rằng chỉ cần con có một cuộc sống đủ đầy là đủ.

Nhưng tôi đã quên mất rằng có những thứ, dù giàu có đến đâu, cũng không thể bù đắp. Đó là những khoảnh khắc gia đình ấm áp, những lời hỏi han ân cần, những cái ôm dịu dàng mà con cần hơn bất cứ điều gì.

Những bữa cơm tối vội vàng, những cuộc trò chuyện ngắn ngủi, những lần tôi buột miệng nói "Mẹ bận lắm, con tự chơi đi" - tất cả dần đẩy con bé ra xa, khiến con cảm thấy lạc lõng ngay trong chính ngôi nhà của mình.

Tôi từng nghĩ rằng An đã có mọi thứ mà tôi không có khi còn nhỏ: một căn nhà khang trang, quần áo đẹp, một nền giáo dục tốt. Nhưng tôi không nhận ra rằng, trong khi cố gắng cho con một cuộc sống đủ đầy, tôi lại vô tình để con lớn lên trong sự cô đơn.

An không cần một căn phòng đẹp hay những món quà xa xỉ. Điều con thực sự cần là một người mẹ có luôn có mặt khi con cần, một người mẹ thực sự lắng nghe và hiểu con.

Sau hôm đó, tôi quyết định thay đổi. Tôi cố gắng dành nhiều thời gian hơn cho con, không chỉ đơn thuần là ở bên cạnh mà thật sự cùng con trò chuyện, lắng nghe và chia sẻ. Tôi không làm việc vào buổi tối để cùng con ăn cơm, cùng xem phim, cùng kể cho nhau nghe những câu chuyện thường ngày.

Những buổi tối đó không lập tức trở nên hoàn hảo. Vẫn có những khoảnh khắc im lặng, những phút ngập ngừng, và đôi khi con vẫn giữ khoảng cách. Nhưng rồi, tôi bắt đầu thấy con cười nhiều hơn, ánh mắt con dần hoạt bát hơn.

Một ngày nọ, khi tôi hỏi con muốn làm gì vào cuối tuần, thay vì chỉ trả lời qua loa như mọi khi, con hào hứng đề nghị: "Hai mẹ con mình cùng nấu ăn nhé!" .

Chỉ là một thay đổi nhỏ, nhưng với tôi, đó là dấu hiệu rõ ràng cho thấy khoảng cách giữa hai mẹ con đang dần thu hẹp. Không còn những khoảng lặng ngượng ngùng, mà thay vào đó là những khoảnh khắc sẻ chia chân thành, chậm rãi, nhưng đầy ý nghĩa.

anh-man-hinh-2025-02-25-luc-120154-17404597444761488641849-1740472474396-17404724745162125478798.png

Nhà là nơi để trở về

Thời gian trôi qua, tôi dần nhận ra rằng một gia đình hạnh phúc không được xây dựng chỉ bằng sự đầy đủ về vật chất, mà bằng sự quan tâm chân thành dành cho nhau.

Tôi bắt đầu thay đổi không chỉ vì con gái, mà còn vì chính bản thân mình. Tôi học cách sắp xếp công việc để có thể dành nhiều thời gian hơn cho con, học cách buông bỏ những lo toan bên ngoài khi bước chân vào nhà.

Bởi tôi hiểu rằng, nếu tôi không tạo ra một không gian ấm áp, con gái tôi sẽ mãi cảm thấy lạc lõng, dù vẫn sống dưới cùng một mái nhà.

Một buổi tối cuối tuần yên bình, tôi và con ngồi bên nhau trên ghế sofa, xem lại một tập phim cũ của phim " Sex Education" . Giữa những thước phim quen thuộc, con bé bất giác quay sang nhìn tôi và nói: "Mẹ à, con thích những buổi tối như thế này".

Câu nói giản dị ấy như một lời khẳng định rằng tôi đang đi đúng hướng. Tôi siết chặt tay con, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay nhỏ bé ấy và mỉm cười. Tôi không thể quay ngược thời gian để bù đắp những gì đã lỡ, nhưng tôi có thể làm tất cả để từ nay, con không còn cảm thấy xa lạ trong chính ngôi nhà của mình.

Bộ phim "Sex Education" đã dạy tôi một bài học quý giá rằng: Mọi đứa trẻ đều khao khát được lắng nghe, được cảm nhận tình yêu thương không chỉ qua lời nói mà còn qua từng hành động.

Tôi từng nghĩ rằng một ngôi nhà khang trang sẽ mang lại cảm giác an toàn cho con. Nhưng hóa ra, điều con cần nhất không phải là một căn nhà rộng lớn nhưng lạnh lẽo, mà là sự hiện diện của một người mẹ một người luôn lắng nghe, thấu hiểu và đồng hành cùng con trên mỗi chặng đường.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022