Tôi kết hôn được 8 năm, đã có 2 đứa con. 8 năm đó vợ chồng tôi cố gắng tằn tiện chắt bóp mà vẫn không mua nổi cái nhà trả góp. Chồng tôi hiền lành, tốt tính, vợ nói rẽ phải thì không bao giờ dám rẽ trái nhưng anh cứ ù ì, dậm chân tại chỗ mãi không có chút thăng tiến nào về sự nghiệp. Nói về độ hiền và chiều vợ thì có lẽ chỉ cần kể 1 chi tiết mọi người cũng hình dung ra. Nếu anh ấy lên giường nằm rồi mà chỉ cần tôi bảo “lấy cho em cốc nước”, anh ấy sẽ vui vẻ dậy lấy ngay.

vo-chan-chong-1-600x400-192739-1718115093949-17181150942881305071203.jpg

Ảnh minh họa

Hồi tôi đẻ đứa thứ 2 mới điêu đứng, dịch bệnh khó khăn anh bị công ty cho ở nhà tạm 1 thời gian. Tôi bảo đi kiếm việc mới đi nhưng chồng tôi không nghe, quyết trung thành với công ty. Thế là mấy 3 tháng ở nhà không lương. Anh ấy còn bảo đằng nào cũng tiện tôi mới sinh em bé, anh càng có thời gian chăm 2 mẹ con. Tôi đâu có cần. Tháng nào cũng tiền bỉm sữa rồi đủ các thứ đổ lên đầu, tôi phải căng dây thần kinh mới tính toán sao cho hợp lý chi tiêu.

Sau khi con cứng cáp 1 chút, có người bạn rủ chồng tôi góp vốn làm ăn riêng (vì chồng tôi cũng là người có năng lực) nhưng anh ấy nhất quyết từ chối. Chồng tôi đưa ra lý do, có tí tiền tiết kiệm để nhỡ may cho các con chứ mang hết đi đầu tư thất bại thì sao. Vậy đấy, chưa làm nhưng anh ấy đã nghĩ đến thất bại.

Mỗi lần tôi kể với chồng chuyện người nọ người kia làm ăn buôn bán rầm rộ anh ấy lại cười nhạt bình luận: “Mỗi người 1 cuộc sống, bon chen lắm thì đau đầu chứ được cái gì”.

Cũng may mà đi làm trở lại công việc của tôi ổn định, lại thêm khoản thu nhập từ việc bán hàng online nên cũng được tầm 25 triệu/tháng. Nhưng chồng tôi mỗi tháng chỉ đưa đúng 5 triệu. Tôi có nói thì anh cười bảo 1 ngày anh làm có mấy tiếng, cơm anh nấu, con anh đón, việc nhà anh dọn dẹp thế là được rồi còn gì nữa. Lúc nào chồng tôi cũng 1 cái điệp khúc “Biết đủ sẽ hạnh phúc”. Trách nhiệm của anh chỉ gói gọn ở 5 triệu/tháng, thử hỏi có bà vợ nào chịu nổi không? Thu nhập của tôi cao hay thấp đâu có liên quan gì, đây là ý thức trách nhiệm với gia đình, nhất là người đàn ông trụ cột.

1718097497-4796d8d9-e87d-4036-8edb-923846ac9566faceimage-1928-1718115094891-1718115095035141212245.jpeg

Ảnh minh họa (AI)

Hôm vừa rồi đi cafe với đứa bạn nó kể chồng nó mỗi tháng đưa vợ 50 triệu rồi cả thẻ ngân hàng mua sắm thoải mái, mua cả ô tô cho bố mẹ vợ. Nghe mà tôi chỉ biết ước. Tôi không cần chồng mình giàu đến thế nhưng ít ra anh ấy cũng phải là người làm ra tiền trong gia đình chứ không phải tôi. Thế mà đứa bạn tôi lại bảo tôi sướng vì chồng đỡ đần việc nhà, chịu trông con cho vợ đi chơi chứ chồng nó rau còn không biết luộc. Gớm, chồng tôi mỗi tháng đập vào mặt tôi bằng ấy tiền thì tôi trải hoa hồng đón từ ngoài cửa, không cần làm cái gì hết.

Nhìn chồng người ta rồi nghĩ đến chồng mình mà tôi chán nản quá, đàn ông sức dài vai rộng lại cứ để đàn bà gánh vác kinh tế rồi lui về sau làm hậu phương. Tôi thật xấu hổ khi mỗi lần gặp bạn bè chúng nó kể chuyện rồi hỏi han tôi. Tôi phải làm thế nào cho chồng thay đổi đây, làm thế nào để anh ấy bớt ì đây?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022