Em gái tôi tốt nghiệp đại học và bám trụ ở thành phố làm việc được 5 năm với mức lương khá ổn định. Sau đó, em tôi lấy chồng, theo chồng về quê nên nghỉ việc ở công ty cũ. Em làm dâu, sống cách nhà tôi 15km, cuối tuần vợ chồng tôi và vợ chồng em lại về nhà bố mẹ đẻ tôi chơi, nghỉ ngơi sau một tuần làm việc căng thẳng. Mỗi lần về, em tôi đều than cuộc sống khó khăn. Lương chồng em mỗi tháng được 12 triệu, còn em làm việc bán thời gian nên càng thấp hơn, chưa tới 7 triệu/tháng. Em tôi lo sợ sau này mang bầu, sinh con thì càng túng thiếu, khổ cực hơn. Tôi khuyên em nên đi làm lại ở các tập đoàn lớn, đúng với chuyên ngành mình được đào tạo, tìm kiếm cơ hội để phát triển bản thân. Chứ cứ an phận thủ thường, dùng hết tiền tiết kiệm trong khi tuổi tác ngày càng lớn, cơ hội tìm việc cũng không còn thì lúc đó mới thật sự là bi kịch.

Nghe lời tôi khuyên, em gái nộp hồ sơ xin việc vào một công ty lớn và được nhận. Em hồ hởi gọi điện cho tôi, bảo mức lương là 20 triệu, vị trí công tác giống như trước đây em đã làm ở công ty cũ. Chỉ có điều phải đi làm xa quá, ngày nào em cũng phải lái xe quãng đường hơn 60km, sáng đi sớm, chiều về tối. Tôi nghe mà mừng thầm cho em mình, đi đường xa thì tìm cách khắc phục, chủ yếu là em đã tìm được công việc như ý muốn và có cơ hội phát triển chính mình.

rtrait-young-asian-woman-supporting-comforting-her-sad-friend-attractive-caring-female-trying-comfort-cheer-up-sitting-together-home401949-7169-1727925307027872683770.jpg

Ảnh minh họa (Nguồn AI)

Tuần trước, em tôi vẫn còn khoe công việc mới rất thú vị, đồng nghiệp thân thiết, gần gũi và nhiệt tình giúp đỡ em nên em hòa nhập rất tốt. Tôi nói với bố mẹ, bảo chắc chắn em gái sẽ phát triển vượt bậc vì năng lực và khả năng giao tiếp của em rất ổn. Nào ngờ hôm kia, tôi chở con đi chơi ở khu vui chơi gần nhà em gái mình thì lại sửng sốt khi gặp em đang bán cá viên chiên ở lề đường.

Tôi bàng hoàng vì quá sốc, không thể nào tin nổi. Tôi hỏi han, em tôi vừa nói vừa lau nước mắt. Em nói nhà chồng ép mình nghỉ việc. Họ nói thấy em đi xa, đi sớm về tối vất vả quá nên không đành lòng, bảo em nghỉ việc, về bán cá viên chiên kiếm đủ tiền ăn uống là được rồi. Em đấu tranh không lại cả nhà chồng, chồng thì không bênh vực vợ, còn bảo vợ nghỉ làm để có thời gian chăm sóc bà nội chồng đang nằm liệt giường nữa.

Em tôi đành phải nộp đơn xin nghỉ chỉ sau 2 tuần đi làm trong sự tiếc nuối của mọi người ở văn phòng. Lúc dọn dẹp đồ đạc cá nhân rời khỏi công ty, em khóc rất nhiều mà không biết phải làm sao. Nhìn em mặc đồ bộ cũ, đứng bán cá viên chiên mà tôi xót xa. Tôi bảo em phải đấu tranh cho mình, tại sao lại sợ chồng và nhà chồng. Phải làm sao để em tôi được đi làm lại bây giờ? 

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022