Tôi kết hôn với anh Hùng khi mới 25 tuổi, là độ tuổi mà đám bạn thân còn mải mê du lịch, yêu đương tự do. Nhiều người bảo tôi liều lĩnh khi lấy một người đàn ông đã qua một đời vợ và có con riêng, nhưng khi ấy, tôi yêu anh thật lòng, tin rằng tình cảm có thể vượt qua mọi rào cản.

Ngày tôi dọn về nhà chồng, bé Mộc Miên – con gái riêng của anh – đã 7 tuổi. Con bé có khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt đen láy. Lần đầu gặp nhau, Miên nhìn tôi chằm chằm từ trên xuống dưới rồi lẳng lặng quay đi, không nói lời nào. Tôi biết con bé khó chấp nhận người phụ nữ lạ bước vào gia đình mình, nhưng tôi vẫn quyết tâm sẽ yêu thương nó như con ruột.

Những ngày đầu, mọi thứ diễn ra không quá khó khăn. Tôi cố gắng nấu những món con thích, mua những bộ váy xinh xắn, cùng con bé xem hoạt hình mỗi tối. Nhưng dần dần, tôi nhận ra có điều gì đó không ổn. Miên bắt đầu cư xử lạ lùng – lén lút nhìn tôi từ xa, lảng tránh mỗi khi tôi đến gần, thậm chí còn giấu đồ chơi, quần áo của mình vào những góc khuất trong phòng.

Một buổi tối, tôi đang chuẩn bị bữa tối thì nghe tiếng lạch cạch từ phòng Miên. Khẽ đẩy cửa vào, tôi thấy con bé đang ngồi bệt trên sàn, tay cầm một bức ảnh cũ, mắt đăm đăm nhìn vào đó. Tôi lại gần, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh:

"Mộc Miên, con đang xem gì vậy?".

Con bé giật mình, vội vàng nhét bức ảnh vào sau gối rồi đứng phắt dậy, lùi lại mấy bước, đôi mắt đầy cảnh giác. Tôi hơi bối rối nhưng không muốn ép buộc con bé, chỉ mỉm cười rồi đứng lên, bước ra ngoài.

Từ hôm đó, bé Miên càng trở nên khó hiểu. Nó hay đi học về muộn, quần áo bẩn thỉu, tóc tai rối bù. Có lần, tôi còn thấy vết bầm tím trên cánh tay con bé, nhưng khi hỏi, Miên chỉ cúi gằm mặt, lắc đầu không nói. Tôi lo lắng kể lại với chồng, nhưng anh chỉ xoa dịu tôi, bảo trẻ con nghịch ngợm là chuyện bình thường.

a12-17469338688311619290330-1746935322381-17469353225581640545542-1747015453398-17470154536372060746033.jpeg

Ảnh minh họa

Rồi một hôm, khi tôi đang dọn dẹp phòng Miên, bỗng phát hiện dưới gối của con bé là bức ảnh mà nó giấu hôm trước. Đó là tấm hình chụp con bé và mẹ ruột của nó, hai người đứng trước cổng trường mầm non, nụ cười rạng rỡ. Phía sau bức ảnh là dòng chữ nguệch ngoạc của Miên:

"Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm. Mẹ về đón con đi".

Tôi khựng lại, lòng thắt lại như bị ai bóp nghẹt. Thì ra, bấy lâu nay, Miên vẫn mong chờ một ngày mẹ ruột quay lại đón mình. Tôi ngồi thừ người bên giường, bức ảnh trong tay run rẩy, đầu óc trống rỗng.

Những ngày sau đó, tôi cố gắng gần gũi Miên hơn, nhưng con bé càng lúc càng xa cách. Tôi bắt đầu tự hỏi, liệu mình có thật sự có thể thay thế vị trí của người mẹ ruột trong lòng nó?

Chiều hôm kia, khi tôi vừa bước vào nhà đã thấy Miên đang ngồi thu lu trên ghế sô pha, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt đỏ hoe. Thấy tôi, con bé run lên, vội vàng che tay ra sau lưng. Tôi bước lại gần, khẽ kéo tay Miên ra thì giật mình thấy một vết cào dài trên cổ tay, máu vẫn còn rỉ ra. Tôi hoảng hốt nắm lấy tay con bé:

"Con làm gì thế này? Ai làm con bị thương?".

Miên sợ hãi giật tay lại, nước mắt trào ra, lắc đầu liên tục:

"Không... không ai làm con cả".

Trái tim tôi như thắt lại. Tôi ôm chặt Mộc Miên vào lòng, cảm nhận được thân thể bé nhỏ đang run lên từng hồi. Tối đó, khi anh Hùng về, tôi kể lại mọi chuyện, yêu cầu anh tìm cách giải quyết. Nhưng anh chỉ thở dài, bảo tôi đừng lo lắng quá, rằng Miên chỉ đang dần lớn lên, có những thay đổi tâm lý khó lường.

Tôi không thể chấp nhận câu trả lời đó. Một đứa trẻ 7 tuổi tự làm mình bị thương, thường xuyên giấu giếm, lén lút, thậm chí còn sợ hãi khi nhìn thấy mẹ kế – liệu có gì đó bất thường đang xảy ra mà tôi chưa nhận ra? Hay là, giữa tôi và con bé, vẫn luôn tồn tại một khoảng cách không thể nào lấp đầy?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022