Tôi và bố không hòa hợp với nhau. Năm tôi học lớp 3, bố ly hôn với mẹ. Ngày đó, tôi bị đặt giữa 2 lựa chọn: sống với bố hoặc ở với mẹ. Phân vân mãi, tôi cũng không ghi được vào tờ đơn. Mẹ đã kéo tôi ra ngoài, nói rằng bà còn phải nuôi em gái, không thể nào nuôi nổi tôi.

Trở vào phòng tòa án, tôi đặt bút, ghi dòng chữ chọn sống cùng bố. Nhưng sâu thẳm, tôi vẫn rất thương mẹ. Tôi không hiểu tại sao mẹ tốt như thế, hiền như thế mà bố một mực đòi ly hôn. Ở tòa, mẹ đã năn nỉ, xin lỗi nhưng ông vẫn không chấp nhận. 

Trong suy nghĩ của một cậu con trai học lớp 3, tôi nghĩ rằng, bố chính là nguyên nhân dẫn đến gia đình đổ vỡ. Anh em tôi phải sống xa nhau. Tôi đổ mọi tội lỗi lên vai bố.

Bây giờ, tôi đang học lớp 12, thành tích học tập trung bình, chẳng có gì nổi bật. Tôi dự định học xong cấp 3 thì đi làm, không tiếp tục học lên đại học nữa. Bố tôi lại khuyên tôi nên tiếp tục học lên, ông lo cho tôi được. Tôi không thèm cãi lại bố. Mấy năm nay, tôi không nói chuyện với bố nhiều mà vẫn giữ khoảng cách với ông. 

photo6152029623882466315y-17393507344791386789793-53-0-853-1280-crop-17393509370641871456427-1747192179854104310879.jpg

Tháng trước, tôi về thăm ông bà nội vì nghe tin bà bệnh. Bà nội có kể cho tôi nghe về lý do bố mẹ ly hôn. Lỗi là do mẹ tôi chứ không phải bố. Mẹ tôi đã có mối quan hệ không đoan chính với người yêu cũ. Bố là người đàn ông bộc trực, hết lòng vì vợ con nhưng lại nhận quả đắng. Ông không chấp nhận được và kiên quyết ly hôn. Ly hôn rồi, bố lại sợ tôi thiệt thòi, thiếu thốn tình cảm nên ra sức bù đắp. Bà nội thở dài: "Vậy mà con thì lại trốn tránh, hận thù bố mình".

Tôi thẫn thờ từ hôm biết chuyện đó. Bố đã giấu tôi vì không muốn tôi nghĩ xấu cho mẹ. Ông quá bao dung, quá nhân hậu. Nhưng tôi vẫn không thể thân thiết được với bố nữa, dù trong lòng đã hối hận.

Dạo gần đây, tôi đang theo dõi bộ phim "Sex Education". Trong phim, Adam luôn thắc mắc lý do mẹ cậu quyết định ly hôn với bố. Ban đầu, Adam còn cho rằng chính mẹ mình đã phá vỡ gia đình. Sự nghiêm khắc đến độc đoán của bố, sự nhu nhược của mẹ đã hình thành một Adam đầy bạo lực. Tiếp theo là cú sốc đổ vỡ gia đình càng làm cậu ấy chông chênh, nổi loạn. Mãi về sau, Adam mới hiểu ra lý do, hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ và tha thứ cho bà. Cậu ấy cũng dần mở lòng hơn, xây dựng lại mối quan hệ cha con với bố.

Từ Adam, tôi lại nghĩ đến bản thân mình. Tôi cũng thế, từng nổi loạn, ngông cuồng, làm bố đau đầu, mất ngủ. Nhưng tôi lại chưa từng đặt mình vào vị trí của bố để hiểu cho nỗi khổ tâm của ông.

1h khuya, đang xem phim, tôi nhận được tin nhắn của bố. Vỏn vẹn 3 từ: "Bố thương con". 3 từ chạm vào trái tim khiến tôi ôm mặt khóc nức nở. Tôi hối hận vô cùng khi đã đánh mất quãng thời gian quý báu ở bên cạnh bố. Tôi đã khiến bố phải đau khổ, thất vọng vì mình quá nhiều. Phải làm sao mới chuộc lại lỗi lầm với ông đây?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022