Chị Lý (Lệ Giang, Trung Quốc) hiện có con gái đang đi du học. Nhìn con hiện tại có cuộc sống mơ ước, đạt được nhiều thành tích trong học tập, chị không khỏi xúc động và cả ân hận. Ân hận là bởi trong quá khứ, con gái của chị từng trải qua những sự việc kinh hoàng do bị bắt nạt học đường. Nhưng là một người mẹ, chị Lý đã không có sự hỗ trợ, bao bọc kịp thời và đúng đắn cho con.

Sau rất nhiều đắn đo, chị Lý quyết định chia sẻ câu chuyện của mình lên mạng xã hội để cảnh tỉnh tất cả các bậc cha mẹ khác. Câu chuyện của chị Lý như sau:

Những năm tháng con lấp lánh như ánh mặt trời

Từ nhỏ, con gái tôi là một đứa trẻ ngoan ngoãn, trong veo và đầy cố gắng. Thành tích học tập luôn xuất sắc, các hoạt động phong trào chưa bao giờ thiếu mặt.

Tấm bảng treo thành tích trong nhà gần như không còn chỗ để ghim thêm giấy khen mới.

Tôi vẫn thường nói đùa rằng: "Chỉ cần con muốn, không gì là không thể". Và tôi tin điều đó.

Rồi năm 2014, gia đình đổ vỡ. Tôi và chồng ly hôn. Con gái trưởng thành hơn người, chẳng than thở, chẳng khóc lóc, nhưng ánh mắt buồn và trầm lặng như đang cố giấu đi một cơn bão.

Con bước vào tuổi dậy thì, cái tuổi nhạy cảm nhất, lại phải đối mặt với sự thay đổi lớn nhất.

Một lần cả nhà đi ăn, con dẫn theo một bạn gái cùng lớp - Tiểu Mai. Con giới thiệu rằng đó là tổ trưởng môn Toán, người hỗ trợ con học tập rất nhiều.

Tôi có linh cảm mơ hồ rằng cô bé kia không hồn nhiên như những đứa trẻ khác, nhưng vẫn nghĩ đơn giản rằng con mình kết bạn được là điều tốt.

bat-nat-1-1764648018576263305365.jpg

Tôi biết con mình không làm chuyện đó. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi lại chọn suy nghĩ: "Bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện." Ảnh minh họa

Cơn ác mộng bị bắt nạt bắt đầu

Một buổi sáng, tôi nhận được cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm, con gái tôi bị đánh và đã được đưa vào bệnh viện. Đầu óc tôi trống rỗng, tim đập như dồn lên cổ.

Con may mắn chỉ bị thương nhẹ, nhưng ánh mắt hoang mang của con khiến tôi nghẹn lại.

Khi tôi hỏi, con mới thật sự kể người đánh con chính là Tiểu Mai cùng một nữ sinh khác. Và Tiểu Mai không hề là học sinh giỏi mà là đứa nghịch ngợm, học kém nhất lớp.

Con đã nói dối vì sợ tôi thất vọng khi biết bạn thân của con không "đúng tiêu chuẩn" như mẹ mong. Đó là khoảnh khắc con cần tôi nhất. Vậy mà…

Tôi đã hỏi: "Sao trong trường nhiều học sinh thế, mà chúng nó không đánh ai khác, lại đánh con?"

Câu nói vừa thốt ra, con nhìn tôi thật lâu, ánh mắt ấy đến tận bây giờ vẫn cứ ám ảnh tôi trong từng giấc ngủ.

Sự thỏa hiệp đáng xấu hổ

Khi cô chủ nhiệm gọi gia đình lên làm việc, mọi chuyện bất ngờ bị lật ngược. Hai nữ sinh kia thống nhất lời khai rằng con tôi đánh trước. Không chứng cứ, không điều tra, cô yêu cầu con tôi xin lỗi.

Tôi biết con mình không làm chuyện đó. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi lại chọn suy nghĩ: "Bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện."

Tôi giục con xin lỗi để kết thúc nhanh mọi rắc rối. Con gái tôi đứng đó, đôi mắt đỏ hoe, cúi đầu xin lỗi trong oan ức.

Khi đi về, con vừa đi vừa khóc: "Con bị đánh, sao lại bắt con xin lỗi?"

Tối đó, con khóa trái cửa phòng. Và giữa tôi với con, một cánh cửa vô hình cũng bắt đầu khép lại. Tôi tưởng mọi chuyện rồi sẽ qua. Nhưng đó chỉ mới là mở đầu.

Những ngày con sống trong sợ hãi

Những kẻ bắt nạt không dừng lại. Chúng chặn đánh con ở những nơi khuất. Con bé không dám đi vệ sinh, không dám đứng một mình, lúc nào cũng run rẩy tìm nơi đông người để né tránh.

Nhà trường thờ ơ, còn phụ huynh của những kẻ bắt nạt thì hống hách đến mức gọi hành vi của con mình là "chuyện vớ vẩn".

Cho tới một ngày, tôi chạy vào lớp vì nhận được cuộc gọi hoảng loạn, con bị chặn ngay cửa lớp, không thể ra ngoài. Tôi gọi cô chủ nhiệm và chỉ nhận được một câu: "Tôi bận, mai nói."

Tôi đã không nhẫn nhịn thêm nữa. Tôi gọi thẳng cho mẹ Tiểu Mai, yêu cầu cô ta dạy lại con mình. Đáp trả tôi là những câu chửi trống không.

Lần đầu tiên trong suốt biến cố đó, tôi đứng lên bảo vệ con đến cùng. Và hôm ấy, con bé đã cười lần đầu sau bao ngày: "Mẹ, hôm nay mẹ thật sự rất ngầu."

Câu nói ấy đau đến tận tim. Thì ra con đã từng chờ tôi đứng về phía con, từ rất lâu rồi.

Khi đứa trẻ mất niềm tin, bóng đêm bắt đầu bao phủ

Tưởng như sau hôm đó mọi chuyện sẽ khá hơn, nhưng không. Con dần suy sụp, không còn muốn đến trường. 

Ban đầu nghỉ vài buổi, rồi nghỉ hẳn. Tôi phải luôn kè kè ở bên, chỉ sợ một ngày con nghĩ quẩn.

Tôi từng hỏi con tại sao không nói hết những gì mình phải chịu. Con đáp: "Con đã định nói. Nhưng ngay lần đầu bị đánh, cô không tin con, mẹ cũng không tin con. Chúng đánh ở nơi ít người, không để lại dấu vết. Con lấy gì chứng minh? Nếu mẹ còn không tin con, thì con biết tin ai?"

Tôi cứng họng.

Tôi, người mà lẽ ra phải là nơi an toàn nhất với con, lại trở thành người đẩy con rơi vào tuyệt vọng.

Không phải kẻ bắt nạt đã đánh gục con. Mà là sự cô độc.

Cơn mưa rồi cũng tạnh nhưng vết sẹo thì vẫn còn

Nhờ sự động viên và kiên trì, con cuối cùng quay lại con đường học tập. Dù bị gián đoạn gần một năm, con vẫn đủ điểm để thi đỗ vào trường cấp 3 tư thục ở Lệ Giang, nhưng con từ chối vì không muốn gặp lại những kẻ từng khiến con sống trong địa ngục.

Con chọn học ở Côn Minh, xa nhà, xa nơi cũ, xa ký ức đau lòng.

May mắn thay, ở đó con gặp được những thầy cô tử tế và những người bạn tốt. Con được chữa lành, dần vui vẻ, nở nụ cười vô tư đúng tuổi.

Năm ngoái, con đã thi đỗ vào trường mỹ thuật mơ ước. Tôi đã khóc khi nhìn con đứng trên sân trường đại học, tràn đầy ánh sáng như ngày xưa. Nhưng tôi hiểu có những tổn thương cả đời không bao giờ biến mất.

Lời nhắn gửi của một người mẹ từng sai

Tôi viết ra câu chuyện này không để kể khổ, mà để nhắn nhủ tới các bậc phụ huynh:

Khi con bị bắt nạt điều con cần nhất không phải lời khuyên "nhịn đi", mà là sự bảo vệ.

Đừng xem thỏa hiệp là giải pháp đôi khi đó là chất xúc tác để cái ác lấn tới.

Nếu con không thể tin gia đình, con sẽ không còn nơi nào để trốn chạy.

Nhà phải là nơi cuối cùng con có thể khóc mà không sợ bị đánh giá. Cha mẹ phải là người tin con trước khi đòi con phải chứng minh.

Tôi đã đánh mất điều đó trong một khoảnh khắc vô tâm. Giá như thời gian quay trở lại, tôi sẽ ôm con thật chặt và nói: "Mẹ tin con. Mẹ sẽ bảo vệ con bằng mọi giá."

Thời gian có thể làm mờ những vết sẹo trên cơ thể. Nhưng vết sẹo trong lòng trẻ sẽ đi theo suốt cuộc đời.

Và tôi ước không một đứa trẻ nào phải mang trong tim nỗi cô độc như con gái tôi từng mang.

bat-nat-2-17623955471891184819176-0-0-552-883-crop-1762395564552696791690.jpgCon bị bắt nạt, mẹ chỉ biết hỏi 'Tại sao không phản kháng?' trong bất lực

GĐXH - Khi một đứa trẻ bị bắt nạt, cách ứng xử của cha mẹ có thể quyết định liệu con có đứng dậy được hay mãi mãi sống trong sợ hãi.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022