Mùa hè này, thằng Bi – cháu trai tôi về quê với ông bà. Vợ chồng con trai tôi bận rộn, bảo "đưa cháu về chơi, cho nó được hít thở không khí trong lành", lại nói ông bà có tuổi, có cháu bên cạnh sẽ vui. Tôi đồng ý ngay. Tôi yêu cháu, yêu cái cảm giác có tiếng chân lon ton, tiếng gọi "bà ơi", "ông ơi" vọng khắp nhà.

Những ngày đầu đúng là rộn ràng. Bi nghịch ngợm, hiếu động, có hôm trèo lên cả nóc chuồng gà, ngã bầm cả đầu gối. Nhà có hơi bừa bộn, ông nó nhăn mặt bảo "như có bão nhỏ đi qua mỗi ngày", nhưng trong lòng tôi lại thấy vui. Trẻ con mà, nghịch một chút mới là khỏe mạnh.

Nhưng niềm vui ấy chỉ kéo dài khoảng hai tuần.

Tôi bắt đầu để ý thấy Bi hay giật mình khi có tiếng động mạnh. Có lần đang ăn cơm, ông nó ho mạnh một tiếng, Bi làm rơi cả bát. Tôi hỏi, nó chỉ cười trừ: "Con sợ!". Đêm ngủ, tôi nghe tiếng Bi ú ớ, gọi mẹ, rồi bật dậy mồ hôi đầm đìa. Hỏi cháu lại nói "mơ thấy mất đồ chơi".

Một lần, tôi thấy nó cặm cụi viết gì vào quyển sổ nhỏ. Tôi hỏi mượn xem, nó giật lấy, úp sổ lại, gương mặt hoảng hốt khiến tôi không yên. Tối đó, tôi giả vờ ngủ, rồi thấy nó lôi cuốn sổ ra đọc thầm, khóc rấm rứt.

ang-toi-khong-co-tien-nen-muon-gop-suc-nhu-gal-41-fc5ba71-1725361092-863-width780height520-1749630766379-17496307679681477338229-1749654742301-1749654742409463237612.jpeg

Ảnh minh họa

Sáng hôm sau, tôi nắm tay cháu, bảo: "Bi ơi, có chuyện gì, con kể cho bà nhé. Bà giữ bí mật".

Nó im một lúc lâu rồi nói nhỏ: "Bà ơi… bố mẹ con sắp ly hôn".

Tôi chết sững.

"Bố mẹ ký hợp đồng hôn nhân, hứa với nhau sống đến khi con 18 tuổi rồi ly hôn. Nhưng bố có vợ bé lâu rồi, có cả em bé nữa… Mẹ biết, nhưng mẹ nói phải chờ đến đúng thời điểm. Mẹ khóc nhiều lắm nhưng vẫn cười với con. Bố thì đi công tác suốt. Ở nhà… chỉ toàn im lặng".

Giọng nó nghẹn ngào. Tôi siết chặt tay cháu mà tim như vỡ vụn, cú sốc này quá lớn với 1 thằng bé chỉ mới 8 tuổi.

Tôi gọi cho con dâu, không gặng hỏi, chỉ nhắc khéo: "Mẹ thấy Bi dạo này hay giật mình, con về đưa cháu đi khám xem". Nó lặng đi, rồi thú nhận: "Mẹ ơi… chúng con không hạnh phúc đã lâu. Nhưng vì con, vì hình ảnh nên cứ gắng gượng. Con biết là tệ… nhưng con không biết làm gì khác".

Tôi an ủi con vài câu rồi hẹn nó lúc nào về nói chuyện cụ thể. Lúc nhỏ, con trai tôi từng hỏi: "Mẹ, nếu ba có người khác, mẹ có ly hôn không?". Tôi nhớ mình đã từng nói: "Không. Vì con còn nhỏ, mẹ không muốn con thiếu tình thương". Giờ con tôi lặp lại điều đó nhưng cái giá nó phải trả, là sự tổn thương của một đứa trẻ.

Tôi thương Bi vô cùng. Nhưng tôi cũng không biết phải làm gì. Tôi có nên khuyên chúng nó giải thoát cho nhau? Hay tiếp tục chịu đựng để cháu không sống cảnh gia đình tan vỡ? Nhưng nếu sống giả vờ, những tổn thương như Bi liệu có lành được?

Một đứa trẻ 8 tuổi nhưng đã biết về "hợp đồng hôn nhân", đó có phải là điều quá đau lòng?

Tôi xin một lời khuyên, không chỉ cho Bi, mà cho những đứa trẻ khác cũng đang lớn lên trong sư im lặng… của người lớn.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022