Năm tôi lên 5 tuổi, bà nội đã từng đi xem bói, người nọ nói rằng nhà nội tôi lắm của nhiều tiền, lộc ăn ba đời chẳng hết. Vào thời điểm đó, người nọ nói không hề sai.

Nhà nội tôi rất giàu, tài sản nhiều đến nỗi rất nhiều năm về sau, có lần bà nội tôi phát hiện ra mình để quên một bọc tiền 70 triệu trong tủ quần áo từ bao giờ không biết. Giàu đến nỗi đất đai nhỏ nhỏ chút thì khéo khi còn chẳng nhớ là mình mua từ lúc nào.

Bố mẹ tôi bỏ nhau cũng vì nhà nội tôi giàu quá, mẹ tôi mãi mãi là “cái thứ” đỉa đeo chân hạc trong mắt bố mẹ chồng. Vậy mới nói lấy được đại gia, chưa chắc đã không rơi nước mắt.

Cũng bởi nhà nội tôi giàu có như thế, mẹ tôi cam tâm tình nguyện không đòi quyền nuôi con, mẹ tôi nghĩ rằng dù gì tôi cũng là con cháu của nhà ấy, họ có ghét mẹ nhưng chắc sẽ yêu thương tôi. Tôi được sống trong nhung lụa vàng son cũng vẫn hơn là tha phương cầu thực với mẹ.

Đúng như mẹ tôi nghĩ, tôi quả thật sống trong một gia đình của cải dư thừa đến nỗi họ không cần bận tâm đến gánh nặng cơm áo gạo tiền, họ rảnh rỗi và bắt đầu tự khiến mình bận rộn bằng cách làm phiền cuộc sống của nhau.

Cũng giống như của cải mà nhà nội tôi có vào thời điểm đó, họ cũng lắm “drama” đến mức chẳng khác nào một bộ phim cung đấu. Trong ấy bà nội tôi chẳng khác gì thái hậu, còn bố tôi cứ như một ông vua. Giống nhất ở điểm bà nội tôi luôn chi phối mọi thứ trong nhà, còn bố tôi thì lắm gái nhiều bồ.

Tôi ở trong một môi trường như vậy, lúc nào cũng phải nhìn thái độ của người khác mà sống, chưa bao giờ tôi cảm nhận được đấy là gia đình và họ cũng không hề coi tôi là con cháu trong nhà, chỉ luôn nghĩ phải nuôi của nợ là tôi mà thôi.

1c5f0c28a1b9886e92f700395496babe-1345-1713515050472-17135150512101625354302.jpg

Tôi cứ mông lung ở cùng với họ như vậy, chứng kiến vài đời mẹ kế khác nhau, tiếp tục chứng kiến vài ba lần mẹ kế đi đánh ghen. Cuối cùng, bố tôi vẫn không ở được với ai.

Có điều, miệng ăn núi lở, lời thầy bói nói năm ấy dần không còn đúng nữa bắt đầu từ năm tôi 18 tuổi. Thời điểm này tôi đỗ đại học ở Sài Gòn nên đã nhanh chóng chuyển vào đó để phục vụ việc học tập. Năm đầu tiên bố tôi còn cho tiền học, nhưng từ năm thứ hai trở đi thì tuyệt nhiên không có bất kỳ trợ cấp nào.

Năm thứ hai đại học, tôi về thăm nhà thì phát hiện ra bà nội đã thu gom hết đồ của tôi ném đi đâu đó và cấm cửa tôi bước chân về nhà. Lý do là vì bà phát hiện tôi vẫn giữ liên lạc với mẹ mình. Bà chửi tôi là cái loại ăn cháo đá bát.

Sau khi học xong tôi ở lại đất khách quê người lập nghiệp, vốn dĩ không có quá nhiều tình cảm với nhà nội nên tôi không liên lạc nhiều. Vài năm tôi mới về Hà Nội một lần, cũng chỉ gặp được mẹ và càng ngày càng mất liên lạc với nhà nội, nhất là sau khi căn nhà cũ bị bán đi.

Sau này tôi lấy chồng ở Sài Gòn, mẹ tôi lại định cư ở nước ngoài nên tôi gần như không còn về Hà Nội nữa. Có vài lần tôi cũng thử liên lạc với bố nhưng không được.

Trước đây, nhà nội tôi giàu lên bằng nghề… cho vay nặng lãi. Họ cho vay với lãi suất rất cao, bù lại con nợ không phải thế chấp bất kỳ thứ gì ngoại trừ một tờ giấy ghi nợ mà thôi. Sau này, tôi nghe người ta kể lại rằng nhà nội tôi bị liền một lúc hàng chục con nợ biến mất, người thì phá sản, người thì đi tù, người thì trốn mất tăm mất tích, người còn ở lại thì không có xu nào mà trả.

Đùng một cái, nhà nội tôi mất hết không còn gì, trong lúc túng quẫn lại bị người ta lừa thêm tiền thế là không những mất hết còn bỗng nhiên ôm một khoản nợ khủng khiếp…

Tất cả những điều này tôi chỉ nghe từ người khác nói lại mà không hề biết có đúng hay không, chỉ cảm thấy chắc là phải có vấn đề gì đó nhà nội tôi mới bán nhà cũ đi nhưng cuối cùng tôi vẫn không nắm được thông tin cụ thể nào.

Bất ngờ, mấy hôm trước, khi đang cho con ăn, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.

- Có phải Oanh con gái ông Minh không?

Đầu dây bên kia là một giọng đàn ông, hỏi với ngữ điệu cục cằn. Tôi sợ có tai nạn hay việc gì quan trọng vì quá lâu rồi tôi không liên lạc với bố nên đã trả lời là đúng. Ngay lập tức, người bên kia bắt đầu dùng những lời lẽ thô tục.

- Mày bảo bố mày trả nợ đi. Trốn không nổi với bọn tao đâu. Vay tiền không trả là thế nào?

Tôi bị bàng hoàng một lúc lâu, tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày bố tôi phải đi vay nợ ai cả. Đầu dây bên kia tiếp tục đe dọa.

- Mày mà không bảo bố mày về trả nợ thì tao tìm đến tận nhà mày đấy, con cái mày đi học cứ cẩn thận đi!

Tôi hiểu rằng bên kia họ chỉ dọa vì có khi bố tôi bây giờ còn chẳng nhớ mặt tôi chứ đừng nói là chủ nợ tìm được đến nhà tôi. Chỉ có điều, tôi thất vọng đến nỗi đau lòng khi nghe chủ nợ của bố nói rằng chính bố tôi là người đã cho họ số điện thoại của tôi để làm số tham chiếu.

Tôi không ngờ, sau khi đuổi tống cổ đứa con gái mới 19 tuổi ra khỏi nhà, chưa một lần bố tôi hỏi tôi thế nào, sống chết ra sao nhưng lại sẵn sàng đưa số điện thoại của con gái cho chủ nợ của mình, không cần quan tâm liệu điều đó có ảnh hưởng gì đến con đến cháu mình không. À! Bố tôi chắc cũng chẳng biết là có cháu đâu.

Tôi thật lòng, không biết nên làm gì đây…

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022