Tôi năm nay 36 tuổi, lấy chồng được 8 năm, tôi vẫn luôn nghĩ mình đã chọn đúng người, ít nhất là người biết hướng về gia đình, có hiếu với cha mẹ. Mãi cho đến gần đây, tôi mới hiểu ra, có những người mang dáng vẻ tử tế chỉ để che đi sự tàn nhẫn trong lòng họ.
8 năm qua, tôi sống trong căn nhà 3 tầng của bố mẹ chồng, làm con dâu duy nhất. Hai ông bà đều yếu, bệnh suốt, tháng nào cũng có lúc nhập viện. Tôi chăm từng bữa ăn, giấc ngủ, đêm nào cũng trở mình mấy lần xem ông bà có ho không? Chồng tôi thì bận rộn, luôn bảo: “Em lo cho bố mẹ giúp anh, anh biết ơn lắm”. Câu ấy khiến tôi cố gắng hơn, nhịn hơn, chịu hơn. Tôi nghĩ chỉ cần mình hết lòng, hạnh phúc rồi cũng sẽ đến lượt mình.
Nhưng sau khi bố mẹ chồng mất, mọi thứ trong nhà như trống rỗng, chỉ còn lại khoảng im lặng lạnh lẽo. Tôi tưởng đó là lúc hai vợ chồng sẽ lại gần nhau hơn, nhưng không, anh bắt đầu về muộn, có khi qua đêm, viện cớ công việc. Lúc đầu tôi còn lo, sau thì linh cảm mách rằng mọi lý do đều chỉ là để che đậy một người khác.

Ảnh minh họa
Tôi gặng hỏi, anh không chối, mà còn nói thẳng: “Anh định ly hôn. Thật ra anh đã muốn chia tay lâu rồi, chỉ vì hồi đó em chăm bố mẹ anh quá tốt, anh không muốn mất một người giúp việc tận tâm như thế”.
Tôi nghe mà như có ai bóp nghẹt tim mình. Thì ra 8 năm qua, mọi cố gắng của tôi chỉ đáng giá bằng một người giúp việc “không công”. Tôi từng tưởng anh nể phục, từng nghĩ tình nghĩa vợ chồng là điều gì thiêng liêng, nhưng hóa ra chỉ là sự tiện lợi cho anh.
Những ngày sau đó, tôi vẫn nấu cơm, vẫn dọn nhà, vẫn làm mọi thứ như cũ, chẳng phải vì còn yêu, mà vì tôi chưa quen với việc buông bỏ. Tôi nhìn quanh căn nhà vốn từng đầy tiếng ho, tiếng gọi, giờ chỉ còn tiếng thìa chạm bát và tiếng thở dài của tôi.
Nhiều đêm nằm nghe mưa ngoài cửa, tôi nghĩ, giá như hồi đó mình bớt hi sinh một chút, sống cho bản thân nhiều hơn, có lẽ hôm nay đã không đau đến thế nhưng đời đâu có “giá như”.
Anh vẫn đi sớm về khuya, còn tôi vẫn chờ một buổi tối nào đó, đủ bình tĩnh để nói một câu dứt khoát. Chỉ là trong lòng vẫn còn vướng một điều, nếu buông, tôi sẽ mất tất cả những gì mình từng dốc sức giữ gìn, còn nếu không buông, tôi sẽ tiếp tục sống như thế nào đây? Tôi không biết, ở tuổi này, khi tình nghĩa đã cạn, lòng tin đã vỡ, tôi nên làm thế nào để bắt đầu lại?




































