Sau hơn 2 năm thụ án, hôm nay, tôi đã được tự do, việc đầu tiên tôi muốn làm là gây dựng lại sự nghiệp và cưới Dung làm vợ.

Chúng tôi yêu nhau được 3 năm thì quyết định chấm dứt giai đoạn hẹn hò yêu đương chuyển sang vợ chồng. Ngày ấy Dung là một cán bộ quận, còn tôi vừa thành lập 1 công ty riêng để tự làm thuê cho mình.

Khi công ty của tôi vào guồng hoạt động thì chúng tôi bắt đầu tính toán chi tiết cho. Từ khâu ăn hỏi, chụp ảnh, nghỉ tuần trăng mật… tất cả đều được hoạch định rõ ràng.

Vài tháng  trước khi đám cưới sẽ diễn ra, tôi bất ngờ bị bắt giữ khẩn cấp để điều tra về hành vi không thực hiện đúng điều khoản trong giấy phép đăng ký kinh doanh, đưa người ra nước ngoài xuất khẩu lao động trái phép.

Sau phiên tòa, tôi lĩnh án 3 năm tù về tôi danh này. Sự nghiệp tiêu tan khi tôi vừa 27 tuổi cộng thêm bản án vừa lĩnh là chọn 30 tuổi sẽ vẫn trắng tay. Không, tôi còn Dung, cô ấy là tất cả đối với tôi, là niềm tin, là hy vọng, là cái để tôi phấn đấu lại từ đầu…Nhưng hiện tại, tôi không còn phù hợp với dung nữa về địa vị, tiền tài, đặc biệt là bản án 3 năm tôi mang. 

dam--cuoi--2.jpgẢnh minh họa.

Khi thụ án, tuần nào Dung cũng đến thăm tôi nhưng sau đó cứ thưa dần thưa dần rồi thôi. Người thân của tôi nói rằng, dạo này Dung đang bận tập chung cho việc bảo vệ đề tài gì gì đó. Dĩ nhiên, tôi không còn phù hợp với cô ấy nữa.

Hơn 2 năm sau ngày định mệnh ấy, tôi đã được tự do trước thời hạn vì cải tạo tốt. Hôm nay tôi ra tù. Tôi không muốn bất kỳ ai nhìn thấy tôi yếu đuối như lúc này nhưng dĩ nhiên là Dung cô ấy sẽ đến đón tôi. 

Cánh cổng sắt mở ra, tôi bước ra ngoài hít thở thật sâu cái khí trời tự do sau hơn 2 năm dài nhất của cuộc đời. Trước mắt tôi người nhà phạm nhân ùa ra đón con, chồng, bố của họ ríu rít, cười khóc lẫn lộn. Tôi không thấy Dung đâu, buồn vui đan cài… Tôi cười nhếch mép, nhưng tôi thích điều đó, tôi thích 1 mình lặng lẽ, đơn độc mỗi khi thê thảm như thế này.

Tôi muốn chạy đến gặp Dung, tôi sẽ làm lại từ đầu. Nhưng tôi phải về nhà trước đã. Tôi phải khoác lên mình bộ véc mà trước đây tôi thích mặc nhất, sịt một chút nước hoa... để đến gặp Dung. 

Nhà Dung, cửa nhà khóa hết, tiến lại gần tôi thấy 2 chữ hỷ gián song song 2 bên cổng, những mảnh pháo giấy rơi đầy dưới nền đường đất. Hải- lẽ nào em trai của Dung đã cưới vợ nên cô ấy không đến đón tôi hôm nay.

Một bà hàng nước gần đó nói: “Nó cưới rồi, đang tổ chức ở khách sạn Hoa Hồng đấy”.

Tôi cúi người: “Cảm ơn bác ạ”. 

Tôi liền chạy xe ra đó, Hải cưới mà Dung không báo gì cho tôi cả. 

Tôi lao vun vút lên sảnh tầng 2, trước mắt tôi, Dung cô ấy đang mặc một chiếc váy cưới màu trắng đi cạnh là một người đàn ông lịch lãm chẳng thua kém gì tôi.

“Anh còn nhớ không, em muốn khi cưới mình sẽ may 1 chiếc váy cưới màu trắng, màn cầu hôn sẽ được trao bằng đồng hồ đôi.” Tôi vẫn nhớ như in lời Dung nói.

Tôi  thẫn thờ, nhưng tôi biết điều gì đang diễn ra: “Anh hãy nhớ rằng, nếu đã cởi chiếc áo trên người một người phụ nữ, anh phải khoác lên người cô ấy bằng một chiếc váy cưới thật đẹp và lộng lẫy.” Anh trở về rồi, anh sẽ khoác lên người em một chiếc váy cưới thật đẹp Dung ạ.

Không còn kịp nữa rồi: “Cơ hội chỉ như bình minh, nếu anh không chớp lấy thì sẽ chẳng bao giờ có lại được.” Bình minh thì ngày nào cũng trở lại nhưng riêng em thì không trở lại như bình minh phải không Dung.

Bất giác, dung nhìn tôi, ánh mặt cô ấy trùng xuống, tôi cui đầu, lắc nhẹ bàn tay trái ra hiệu cho dung cứ tự nhiên đừng quan tâm đến tôi: “Em còn nhớ không? Khi anh lắc nhẹ tay trái em cứ bình thản như không có truyện gì xảy ra nhé?

Tôi lùi dần, lùi dần ra phía ngoài cửa, tôi đã  đi sai một bước đi quan trọng trong cuộc đời mình. Tình yêu, tuổi thanh xuân…Mọi thứ đã vĩnh viễn ra đi. Vẫn bước đi lịch lãm ấy nhưng nó không còn sang trọng như trước đây. Vẫn người đàn bà ấy ở ngay đây thôi nhưng không còn là của tôi nữa. 

Phải chăng nếu mắc sai lầm nghiêm trọng người ta sẽ vĩnh viễn không thể nào sửa chữa lại được như ban đầu nữa?  Hình ảnh Dung- người con gái mặc váy trắng chạy phía trước tôi cứ nhòa dần, nhòa dần rồi tan biến… mà từ đây về sau tôi không bao giờ còn đuổi kịp nữa.

dam-%20cuoi-%2010.jpg
Tôi khựng người lại. Tôi nhớ về Mai. Tôi còn yêu Ngọc. Nhưng tôi không thể có lỗi với Ma
dam-%20cuoi-%2020.jpg
“Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp.”- Đã khi nào bạn nghĩ mình cũng sẽ trở hấp dẫn không thua kém bất kỳ ai chưa?
Nguồn - phunutoday

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022