Tôi và Minh cùng sinh ra trên một miền quê nghèo nắng gió, người miền Trung quê tôi vất vả lắm, muốn nuôi giấc mộng đổi đời thì chỉ có việc học thật giỏi mà thôi.

Chúng tôi yêu nhau khi hai đứa học lớp 12, cùng động viên nhau cố gắng học hành chăm chỉ, để sau này có thể thoát ly, sống cuộc sống sung túc hơn.

Thế nhưng tôi không may mắn, năm đó, Minh đỗ còn tôi thiếu nửa điểm, gửi nguyện vọng hai cũng không đủ. Tôi buồn đến nỗi khóc cả tuần liền không dám ra ngoài. Minh an ủi tôi, bảo tôi cứ ôn thi lại, học muộn một năm cũng không sao, anh nhất định chờ tôi.

Thời gian đầu Minh mới nhập học, chúng tôi nhớ nhau nhiều lắm, những tin nhắn cuộc gọi làm hai đứa thêm nhớ thương, nhờ đó, tôi cũng như được tiếp thêm nghị lực. Thế nhưng xa nhau, có những lần Minh nói đi học hay đi chỗ nọ chỗ kia rồi về muộn, tôi bắt đầu nghi ngờ linh tinh, tôi trách móc anh... cứ như thế nhiều lần, hai đứa bắt đầu cãi vã nhau...

Vài ngày sau lại làm lành, rồi lại hỡn dỗi, trách móc, ghen tuông... tình cảm cứ thế sứt mẻ đi...

Năm sau đó, tôi lại một làn nữa thi trượt. Lúc này, tôi cảm thấy chán nản lắm rồi. Minh bảo hay em học cao đẳng đi, cố gắng lên thì sẽ có cơ hội. Tôi nghe lời Minh, lên thành phố ở tỉnh nhà học cao đẳng Sư phạm. Dù không được như nguyện vọng, nhưng đi học chuyên nghiệp cũng giúp tôi nguôi ngoai đi rất nhiều.

Năm Minh học xong năm 2, tôi cũng vừa xong năm nhất. Thời gian này tôi quen với Bình, Bình hơn tôi 7 tuổi, cùng quê nhưng khác huyện, anh đang làm trong một công ty nhà đất. Bình theo đuổi tôi nhiệt tình, anh tặng tôi nhiều món quà giá trị, hứa hẹn rằng nếu tôi yêu anh, anh có thể lo lắng cho tôi cuộc sống đầy đủ.

nguoi-cu-phunutodayvn.jpg
Ảnh minh họa

Tôi nghĩ về Bình rất nhiều, nếu tôi đồng ý, cuộc sống của tôi sẽ khác, tôi sẽ không phải đầu tắt mặt tối vừa học vừa làm thêm kiếm tiền học phí. Bố mẹ tôi cũng không vất vả nữa.

Thời điểm này, giữa tôi và Minh lại có trục trặc khiến tôi vô cùng mỏi mệt...

Tôi đã nói chia tay Minh mặc cho anh cầu xin tôi nghĩ lại. Tôi cắt đứt mọi liên lạc với Minh.

Không lâu sau đó, tôi nhận lời yêu Bình, và chưa đầy 5 tháng sau thì tôi đồng ý làm đám cưới.

Lấy chồng về, mẹ Bình không muốn tôi học nữa mà ở nhà phụ bà bán hàng. Tôi không có cách nào khác nên buộc phải nghe lời. Cũng từ đây, chuỗi ngày ê chề, cơ cực của tôi bắt đầu.

Nhà Bình chẳng giàu có như anh kể, chưa kể Bình cờ bạc, nợ nần. Mẹ chồng tôi cay nghiệt, luôn mồm mắng chửi tôi là đồ ăn bám.

Cưới nhau 2 năm tôi hạ gái đầu lòng. Vì là con gái nên bà càng ghét. Thời gian tôi bầu bí, đỏ là thời gian khổ sở nhất cuộc đời tôi. Cả nhà chồng không ai giúp đỡ tôi một chút nào, mặc kệ tôi một mình lo lắng cho con. Con ốm đau cũng mình tôi xoay sở... Tôi cũng không dám nói với bố mẹ, tôi sợ bố mẹ đau lòng.

Chồng tôi có bồ, anh đi ngày đi đêm, bỏ mặc vợ con. Tôi mà nói thế nào anh cũng thượng cẳng chân, hạ cẳng tay...

Đến khi con tôi gần 4 tuổi, thì vợ chồng tôi ly hôn, bởi tôi không thể nào tiếp tục được cuộc sống như địa ngục này nữa.

Tôi ôm con về ngoại, chồng không một lời đoái hoài đến con. Cũng không trợ cấp cho con một đồng nào.

Tôi về nhà, để con cho bố mẹ trông rồi đi làm thuê kiếm tiền nuôi con.

Thế rồi, vào đúng cái ngày tôi đang trên đường đi làm về thì gặp Minh. Tôi sững sờ khi nhìn thấy anh. Minh phong độ, sáng sủa... tôi nép vội vào lề đường, giấu mặt để anh không nhìn thấy...

Từ hôm đấy, tôi cứ bần thần mãi, kí ức xưa cũ ùa về khiến tôi vừa xót xa, vừa ân hận...

Giá mà ngày ấy tôi chẳng , tôi không tham vàng bỏ ngãi, tôi không phụ lại Minh thì có lẽ bây giờ cuộc đời tôi đã khác rồi...

(Chia sẻ) - (Phunutoday) - Tôi thật sự lo lắng và hoang mang vì không biết cái thai trong bụng là con của ai trong 3 người đàn ông…
(Chia sẻ) - (Phunutoday) - Nằm trên giường bệnh, nước mắt tôi cứ chảy không ngừng vì thương con… Tội nghiệp đứa con bé bỏng còn chưa thành hình của tôi…
(Chia sẻ) - (Phunutoday) - Tôi có nên nói với chồng để chúng tôi đoàn tụ hay nuôi con một mình đây? Trong lòng tôi bây giờ thật sự trăm mối tơ vò…
(Chia sẻ) - (Phunutoday) - Chồng tôi nằng nặc đòi đi tu, vì anh tin rằng số mệnh anh phải gắn bó nơi cửa Phật.
(Chia sẻ) - (Phunutoday) - Tôi rất hận vì cô ấy đã phản bội tôi, nhưng bản thân tôi còn rất yêu Hằng, tôi phải làm sao đây.
(Chia sẻ) - (Phunutoday) - Tôi cưới vợ theo mong muốn của gia đình, khi ấy tôi 28 tuổi. Mẹ tôi gần 80, còn bố tôi thì đã mất từ lâu.
Nguồn - phunutoday

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022